Verse 1 :
Đôi chân lạc bước, thân lạnh ướt đi về đâu ?
Dù tiến về phía trước, nhưng vẫn ngước lại đằng sau.
Tình duyên này thật là bất hạnh, kiên cường ngoan cố.. dù bản thân rất lạnh !
Đâu rồi ngày tháng tính toán.. sẽ bình an, tình đến - tình xa - tình cạn rồi.. tình tan.
Những kí ức vùi lấp, vẫn ngoái lại nhìn sang ;
Nhận ra phút cuối.. cũng chỉ có mình mang.
Cầm binh như thế mà gọi là.. toàn năng !
Kẻ địch mạnh nhất.. có thể là nàng chăng ?
Tay cầm lông vũ.. vút bút ra ngàn trăng, dù nàng điêu thuyền.. càng ẩn ta càng giăng.
Vút bút thêm 1 nét, nghìn tên bắn như hoàn liên ; phượng hoàng k đập cánh, càng bất động sẽ càng yên.
Sóng biển đánh vào bờ, sóng càng dữ ta càng yên ; dĩ độc trị độc, nếu bất động sẽ đoàn viên.
Hoa như khép nép.. khi mực vô tình rơi, Hương thơm ngao ngát, e thẹn đến từng nơi.
K biết khi nào hương ấy.. sẽ ngừng vơ ?!
Chỉ cần lúc ấy.. tu hoa khoe sắc 1 lần thôi !
Mặt trời xuất hiện, ta giương cung bắn bỏ ;
Đêm tàn trăng sáng.. a vơ tay nắn nhỏ !
Phong sương - bão táp - trắc trở. chẳng hề lay,
Nhưng lại sợ ngày ấy, người sẽ không về đây.
Hook :
Làm sao có thể thắng.. khi tòa thành vắng chủ ?
Con tim đã nát.. thôi ta đành gắng thủ.
K binh k tướng.. ta đã gồng gánh đủ, mưa dầm đã lâu.. chỉ mong ngày nắng phủ.
Binh pháp đã dạy.. cứ đường lớn mà ta đi ; nếu có phục kích.. cứ thẳng hướng mà ta phi.
Song hành cùng kỵ mã, phía trước là dị ngã ; đâu là nên chọn.. rồi bước, đừng nghi kị mãi.
Nếu ta còn sống, ta sẽ sống bình tâm ; k còn vương vấn, rồi trông ngóng nghìn năm.
Mưa phủ thành sông.. rồi cuốn theo chiều gió ; mưa rơi, ta thật sự.. chẳng muốn nghe điều đó !
Nén ngàn nỗi nhớ.. rồi ta tống vào k trung ; và nhặt từng kí ức.. rồi ta đóng vào trong khung.
Kí sinh sẽ lan tỏa, đến nơi sẽ tan rã ; đến khi người bệnh.. đem trái tim này mang trả.
Bridge :
Bởi trái tim a như.. rơi vào.. bầu không gian đang hỗn độn của thế giới này !
Thượng cổ giới.. nơi tinh khôi, đời đời xa vời.. cho a không thể với thấy !
Và giấc mơ như qua rồi.. ngồi chiêm bao theo bóng dáng xa nơi này !
Để cứ trôi đi.. trôi hoài.. vầng bụi của từng vì sao.. xa nơi ấy !
Verse 2 :
Ngắt ngưng trần thế.. tọa lạc nơi thần giới đó !
Ngồi trên áng mây, ta đung đưa khi ngồi kế gió.
Tu vi vô hạn là nhờ ân người, ngàn năm mới có !
Có những vùng đất khô cằn, chỉ mong chờ mưa nhưng rất khó.
Thức giấc là mất, cảm thấy bức rức bực tức !
Trong lòng ấm ức, thật chất tìm thứ thật nhất.
Nhưng lòng tin của a.. mãi bao la như biển cả,
A đang dang cánh buồm.. âm thầm như 1 diễn giả.
Những cơn sóng rất nhẹ vô cùng.. đến yên ả !
Biển giống nỗi buồn, như vô tình diễn tả..
Vội vã.. nhìn vào vô tận, ta cứ trông lại trông !
Thời gian trôi mãi, cứ đến "đông lại đông."
Như hòn vọng phu, ta cứ mong hoài mong !
Cuối cùng nhìn lại, tay vẫn không hoàn không.
Và ta đi tìm e, lục tung cả trời đất !
Ta tìm đến những nơi.. có vẻ xa vời nhất.
Bridge 2 :
Hoàng hôn đang đâm chồi, thuyền phu vẫn ngồi đây ngắm nước !
Nếu có biến động thì ở nơi này.. thuyền ai rồi sẽ đắm trước ?
Đêm khuya vẫn nhìn tinh tượng.. như biết trước có điềm chẳng lành ;
Chắc trên trần gian lại có 1 đôi nào đó.. sẽ chẳng thành ?!
Hook 2 :
Hoa rơi - hoa tàn, hoa thành vô thực ;
Hoa đẹp phai sắc.. có là phù dung ?
Lượn vòng càn khôn.. rồi đến vô cực,
Đi tìm thiên ý, chạy ngang dọc giữa hoành tung.
Ý trời khó cãi nghĩa là.. thuận thiên !
Mọi thứ vô thường nghĩa là.. tự nhiên.
Dù tâm bất dịch đến cả vạn niên..
Thì vẫn k thể tránh khỏi được.. kiếp nạn kia.
Lữ khách vẫn đi hay.. muốn tìm bến đỗ ?
Nếu đã dừng chân.. sao vẫn tìm đến chỗ ?
Mưa rơi.. không quay đầu, cứ muốn tìm đến khổ.
Tiếc thay đôi chim lạc.. mãi k tìm đến tổ.
Linh hồn a lạc giữa đoạn cuối.. tình ca,
E vẫn nghe thấy nhưng lại.. chẳng nhìn qua.
Không cần hiện hữu.. nhưng vẫn trong tiềm thức,
Mãi là như vậy.. có lẽ sẽ xong viễm cực.